Ngày nào đó … thất nghiệp

3 minute read

Cái tiêu đề thôi, nd bài hát clq :)

Nghỉ việc là một quyết định khó khăn, bao giờ cũng vậy, với ai cũng thế. Ở đó có bạn bè, có anh em, có cả nhiệt huyết mà Em từng bỏ dở… và có cả lương tháng. Đó cũng là nơi Em học được nhiều điều mới mẻ. Nhưng rồi bản thân nhận ra rằng Em cần phải rời đi, đi một nơi nào đó mà chính Em cũng chưa biết. Sau khi nghỉ, biết đâu Em sẽ quyết định dành ra một tháng ở trong phòng chỉ để… ăn và ngủ :D, và tìm lại thứ gì đó em còn thiếu nữa. Kể ra đó là khoảng thời gian đáng nhớ và nhiều suy nghĩ: mệt mỏi, vô định, hoang mang … và có chút chạnh lòng. Tuy nhiên Em sẽ học được nhiều thứ, đó là cái đẹp của một quyết định.

Tự nhiên anh nhớ đến câu chuyện của 1 thằng bạn mình.

350K để sống trong một tháng, cơm sáng với 1 quả trứng rán, cơm trưa cũng 1 quả trứng luộc, cơm tối với 1 gói mì tôm. Đã bao giờ mày phải lựa chọn, đấu tranh giữa việc sẽ ăn chỉ 1 quả trứng 1 bữa hay ăn luôn 2 quả, rồi bữa sau nuốt cơm trắng?

Khoảng thời gian đó, không phải mẹ nó không cho tiền sống (nó vẫn là sinh viên), mà do nó đã quyết định không xin tiền mẹ. Tự làm thì phải tự chịu trách nhiệm, đó là điều nó đặt ra khi quyết định xin nghỉ thực tập ở công ty cũ.

Về công việc có lẽ Em bị chèn ép áp lực, sốc vì Em chưa sẵn sàng và chưa đủ kiến thức để làm cv đó toàn thời gian. Em thấy những đóng góp của Em không được người khác ghi nhận tương xứng, như đáng lẽ nó xứng đáng đc như thế. Leader của Em nói với Em rằng Em còn nhiều tiềm năng mà Em chưa sử dụng hết, như 1 cách để khích lệ. Và Em thấy cách đó không phù hợp với Em, mặc dù người ta vẫn rất tốt với Em. Em khao khát đc đi du học nên có lẽ Em sẽ cắm đầu vào cầy để còn kiếm cái học bổng ổn ổn 1 xút nếu ko thì tài chính gia đình ko cho phép, hoặc còn có những thứ ưu tiên hơn. Đôi khi Em sẽ không biết Em làm vậy đúng hay sai. Đi làm chịu khó 1 tháng nữa là lên nhân viên chính thức, lương cao hơn, cuộc sống cứ đều đều thế nhưng ít nhất k phải dựa vào gđ nữa. Hay nghỉ như này và cắm đầu vào ôn IELTS để thực hiện ước mơ du học nhưng gđ vẫn phải lo 1 khoản khá lớn còn lại nếu Em xin đc học bổng. Quyết định nào đúng, quyết định nào sai?

Và bây giờ , Em đã là người tự do, không công việc , không áp lực……và cũng không có lương.

Bảo là tiếc nuối tha thiết với công việc thì cũng không phải. Cũng chỉ mới làm được hơn một năm, thành tựu thì chưa kịp có gì, cống hiến cũng chả thấy đâu, giờ bảo yêu công việc này sâu đậm cũng khá là sống sượng. Chỉ là cách ra đi quả thực có đôi phần ấm ức nên bản thân không thể cam tâm.

Không biết sao mà khi viết bài này a cứ nghĩ đến Đu Đồ Đút, và cái giọng của hắn

Rồi Em nhận ra: Hóa ra từ bỏ một công việc mình từng yêu thích cũng chẳng có gì to tát lắm.

Biết đấu đến một lúc nào đó, khi Em nhận đc một công việc mới phù hợp hơn, cv mà Em biết là Em yêu thích, hay một môi trường giáo dục mà Em ao ước. Một khởi đầu tươi sáng cho một ngã rẽ cuộc đời. Giờ nghĩ lại thấy Em may mắn, rằng ngày đó không làm gì ngu ngốc để giờ phải hối tiếc. Không biết sau này sẽ ra sao nhưng hiện tại thì mọi thứ đều ổn. Everything will be ok!

Nhớ nhé, TMD, dành một thời gian để refresh hồi phục. Bây giờ đã biết mình muốn gì (chắc khoảng 80%), đặt mục tiêu và tiến nhé. Không được bỏ cuộc, vì đôi lúc để cân bằng được giữa việc mình thích và công việc hiện tại của mình - không phải bao giờ cũng là dễ.

Hà Nội, một tối cuối tuần hơi mưa lành lạnh.
Đi rửa bát thôi…
Còn Em, xem report một lát nữa rồi ngủ đi nhé!