City of loneliness

4 minute read

Mình rời thành phố chật chội náo nức. Nơi mà việc thở cũng làm ta lao lực - Đen

IN THE LONELY CITY

Sống nơi thành phố cô đơn

Giữa những khối hộp, những dòng người trôi tuột về khắp các phía của thành phố…

Thật kì lạ khi nghĩ về sự vô danh của mỗi chúng ta khi đặt vào những chuyển cảnh của nó. Mỗi một ngày chúng ta lại dịch chuyển qua lại một vài điểm cố định của đời mình.

Hằng ngày, chúng ta lao đi, thỉnh thoảng là trôi nổi với mong muốn được định danh giữa thành phố mênh mông. Những năm tháng cắp sách đến trường, người ta bảo nhau là bạn phải chăm chỉ và nỗ lực, để có một công việc tốt hoặc may mắn và đủ giỏi giang bạn sẽ trở nên rất giàu có. Những thành tựu là định hướng, và hầu như các bài học không dạy cho tớ cách để tồn tại nơi thành phố cô đơn.

Những sự cảm thông thực sự đang tan biến dần trong một thành phố tiện nghi hơn từng ngày. Những nỗi ưu sầu ngày càng chôn chặt trong tâm hồn mỗi người như chính bản thân chúng ta dành phần lớn thời gian từ khối hộp này sang khối hộp khác. Khi chúng ta đang có nhiều bạn hơn trên Facebook mỗi ngày, khi chúng ta có thể chia sẻ cuộc sống của mình nhiều hơn qua những tấm hình, chúng ta lại cảm thấy cô lập hơn bao giờ hết.

Chúng ta đến một vài điểm thú vị và có những giây phút hứng khởi cùng bạn bè, nhưng điều đó vẫn không giải tỏa được sự ưu sầu trong tâm hồn khi ta trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Chúng ta kiếm thật nhiều tiền và mua sắm rất nhiều thứ, nhưng vẫn không thể rời xa sự trống rỗng bên trong. Khi chúng ta càng có nhiều mối quan hệ xã hội, chúng ta lại phải học cách xã giao, khi chúng ta muốn nhận được sự quan tâm trên mạng xã hội, chúng ta phải học cách khoe ra sự hạnh phúc. Chúng ta đang phải học cách dằn đi nhu cầu cảm thông và giấu đi những điều cần giãi bày thật sự.

Giữa một thành phố nơi ngày càng nhiều khối nhà mọc lên, sự định danh được gắn chặt với thành tựu, khi dường như mọi lực và vạn vật đẩy về phía trước mỗi ngày càng nhanh hơn, cảm giác bị tuột lại phía sau trong mỗi người lại trở nên rõ ràng.

Nếu bạn không đạt được cái gì đó, thì bạn sẽ là ai?

Khi bạn nhìn vào sự xa hoa bủa vây của những người khác qua mạng xã hội, khi bạn lắng nghe những câu chuyện thành công đang lan rộng, khi những con người nơi đó nói rằng vận may đã trở thành cổ tích trước sự hào nhoáng của tài năng, khi sống bình thường đồng nghĩa với kẻ thua cuộc. Khi bạn sống nơi thành phố ấy, thật khó để bạn cảm nhận giá trị bản thân để là một người bình thường.

Trong lòng thành phố ấy, chúng ta cùng nhau ăn mừng những thành tựu, tung hô những cá nhân hạnh phúc, và phải trưng bày sự vui vẻ qua nụ cười và hít thở bầu không khí của sự cạnh tranh, nỗ lực không ngơi nghỉ. Trong thành phố ấy đâu sẽ là nơi chúng ta chia sẻ những thất vọng thầm kín, những đối thoại cảm thông cho những khó khăn mà mỗi ngày mỗi người chúng ta đang vật lộn.

Để sống ở một nơi như vậy, chúng ta cần học cách để là những cá nhân bình thường hạnh phúc. Chúng ta cần biết rằng những khó khăn riêng, những ưu sầu là điều hết sức bình thường, chúng ta cần đón nhận nó cởi mở hơn và cảm thông với chính mình thay vì kiệt sức vì sự định danh ngoài kia. Chúng ta cần bắt đầu học cách tận hưởng cả những giây phút dễ chịu lẫn những lúc không vui mỗi ngày. Cần thả lỏng mình trước sức đẩy của một thế giới hào nhoáng, cần buông bỏ bớt trách nhiệm bạn tự đặt lên vai mình, những nặng lòng dằn vặt về thành tựu.

Sống giữa thành phố cô đơn, với một lịch trình dày đặt công việc mỗi ngày, tớ đã mất rất lâu để học được cách đón bình minh mỗi chủ nhật với quyển sách yêu thích, ăn tối với một niềm hoan hỉ và tìm thấy niềm vui với mấy cây cải non đang lớn lên từng ngày trước hiên…

Tớ đã nghĩ về điều này rất nhiều mỗi khi có dịp đi xa thành phố, vì sao trước đây không ai bảo tớ rằng bạn nên sống như thế nào trong một thành phố cô đơn.

Categories:

Updated: